Chương 32

Tôi quyết định nộp đơn xin nghỉ trong lúc công việc đang tiến triển tốt đẹp. Trưởng bộ phận lấy làm tiếc, hỏi tôi đã suy nghĩ kĩ chưa. Thú thật tôi đã suy nghĩ rất lâu trước khi đưa ra quyết định này. Tôi sẽ bàn giao công việc cho người mới, ghi ra những mấu chốt của vấn đề rồi đầu mùa xuân năm sau, tôi sẽ nghỉ. Giám đốc biết tôi có ý định thôi việc thì ra sức can ngăn, hỏi tôi có phải do lương thấp hay đãi ngộ của công ty không tốt. Tôi không bất mãn về điều gì cả. Bao nhiêu năm qua tôi tận tụy, cống hiến, làm việc không ngày đêm. Giờ là lúc tôi muốn nghỉ ngơi. Giám đốc tôn trọng sự lựa chọn của tôi nên đã không nói thêm gì nữa.

Từ đây cho tới lúc tôi nghỉ còn những hơn hai tháng vừa đủ cho công ty tuyển người mới. Trong những ngày cuối cùng này, công việc tất bật hơn. Tôi tăng ca nên về rất muộn. Thời gian về đến căn hộ chỉ để ngủ, sáng dậy đi làm tiếp. Trạng thái này diễn ra liên tục suốt một tuần khiến cơ thể tôi ngày càng mỏi nhừ. Nhưng như vậy mới gọi là cuộc sống.

Cơn mưa muộn qua đi, trả lại bầu trời những ngày tươi xanh. Trang phục của tôi xuất hiện thêm chiếc khăn quàng cổ màu xám tro vẫn còn thơm mùi băng phiến. Tôi mua nó từ những ngày còn đi học và giữ lại đến tận bây giờ. Có lần An Bình hỏi tôi tại sao lại chọn màu xám trong khi đứa con gái nào cũng thích những gam màu sáng như hồng hoặc xanh. Màu xám tuy không sáng sủa hay đẹp đẽ nhưng nó mang lại cảm giác ấm áp và mạnh mẽ như những ngày Thanh Hoài không ở bên tôi nhưng lại ở trong trái tim tôi.

Định Cường thi thoảng nhắn tin hỏi thăm tôi chứ không mỗi tuần gặp nhau một lần như trước kia. Có lẽ vì công việc của cả hai đều bận rộn. Khi ngồi suy nghĩ thật kĩ thì chúng tôi đã không gặp nhau khá lâu kể từ buổi sáng mùa đông ở bãi biển hôm ấy.

Một ngày làm việc căng thẳng đã kết thúc, tôi bắt xe buýt trở về căn hộ. Vừa an tọa, tôi liền thở phù phù mấy hơi. Trên khoang xe chỉ lác đác vài hành khách. Không khí đặc quánh hương vị của mùa đông. Tôi tựa đầu vào thành ghế lặng im ngắm phố xá sáng rực bởi vô số ngọn đèn neon, lắng nghe những giai điệu êm nhẹ phát ra từ chiếc radio trên xe. Các tòa nhà cao ốc in bóng xuống mặt đường như bức tường thành màu đen kiên cố.

Gió rít lên từng đợt buốt lạnh. Đèn đường nhấp nháy tựa như những vì tinh tú thắp sáng giữa trời đêm.Tôi ngỡ mình đang bước trên dải ngân hà lung linh ánh sao và đắm chìm trong muôn ngàn tia sáng huyền bí đó. Xe buýt dừng ở trạm, tôi bước xuống. Cơn mơ tan biến khiến tôi có chút lưu luyến. Thang máy ở chung cư đã hỏng nhiều ngày vẫn chưa thấy ai tới sửa, tôi đành đi cầu thang bộ, vẫn không thể nào xua tan cảm giác mỏi mệt đang bủa vây.

Sống ở thành phố lâu vậy mà tôi nhìn đâu đâu cũng thấy lạ lẫm. Những hình hài lướt qua tôi, những ngôi nhà có ban công nở đầy hoa, những hàng cây dài tít tắp. Tất cả tôi đều mang cảm giác xa lạ.

Ngày nối ngày. Tôi không bận tâm chiếc đồng hồ trên bàn đã quay bao nhiêu vòng đến khi quay đầu nhìn lại thì mùa giá lạnh đã qua.

Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng, tôi được sếp cho kết thúc sớm và bắt tay vào thu dọn đồ đạc. Buổi chia tay diễn ra chóng vánh. Những người đồng nghiệp trước đây chưa một lần nói chuyện giờ cũng rơm rớm nước mắt. Ba năm dù ít giao tiếp nhưng cũng gắn bó vừa đủ để lòng xốn xang trước một người ra đi. Tôi ôm từng người, chúc họ ở lại làm việc thật tốt.

Tôi về căn hộ trên chuyến xe buýt cuối ngày.

Tin nhắn đến từ Định Cường khi tôi đang tiến vào cổng khu chung cư. Dù cậu có gặp lại người đó hay không, dù cậu ở bất cứ nơi nào trên trái đất này xin cậu nhất định phải sống thật vui vẻ. Bởi vì khi cậu buồn, trong lòng tớ ngập tràn giông bão. Hãy sống thật tốt ở nơi không có tớ, nhé!

Không hiểu vì điều gì lại khiến tôi cảm thấy đau đớn khi đọc những dòng chữ này. Thẫn thờ, tôi cứ đứng tại chỗ nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại. Trời đêm nay không sao, chỉ có mỗi chiếc phi cơ bay lượn trên, đèn hiệu đỏ nhấp nháy như hơi thở phập phồng.


Đêm cuối cùng ở thành phố, tôi không sao ngủ được. Đồ đạc đã cất sẵn vào trong ba lô. Ngày mai tôi sẽ trở về thị trấn trong ánh bình minh, sẽ lại được đắm mình trong bầu không khí trong trẻo, hít hà mùi hương của kỷ niệm.

Người ta nói trong cuộc đời nên thương hai lần, một cho tuổi trẻ, một cho tháng năm. Chân thành thương một người không phải ích kỷ giữ lấy kí ức của năm tháng mà là thành toàn cho sự biến đổi của thời gian. Nghĩ lại ngần ấy năm thương cậu, trong trí nhớ tôi chỉ lưu lại duy nhất một lời hứa rằng ‘chúng tôi nhất định sẽ gặp lại’. Thế nhưng thời gian lao nhanh vùn vụt, bỏ lỡ rồi lại bỏ lỡ. Có lẽ bi thương nhất không phải ly biệt mà chính là lời hứa.


Từ lúc trở về quê nhà, tôi hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn để bù lại cho những đêm thức khuya trên thành phố. Tối hôm qua gặp chú Tâm bảo rằng Thanh Hoài sắp về nhưng chú không nói chính xác ngày nào. Tôi âm thầm nhớ lại, vào cái hôm tôi vừa bước sang tuổi 15, một mình đi tàu đến gặp người con trai mà tôi thương. Tôi đã băng qua một quãng đường thật xa, mất khoảng bốn tiếng. Hôm ấy mưa gió triền miên, tàu vào ga trễ. Rốt cuộc tôi đã bắt cậu phải đợi suốt một tiếng đồng hồ trong màn mưa trắng xóa.

Người ta thường nói sau này chúng ta cái gì cũng có, chỉ là không có chúng ta. Tôi của tuổi 18 ấy không bận lòng tới hai chữ sau này, không nghĩ rằng chúng tôi làm sao mới có thể đi hết năm dài tháng rộng ấy vậy mà chúng tôi đã đi tới cuối đoạn đường. Tôi của những năm 25 đã hiểu ra rằng chẳng cần phải đợi sau này, chỉ một khắc quay đầu, con đường tách biệt, lối về hai ngả.


Sau này, kí ức vẫn sáng trên cuốn nhật ký đầy bụi, chỉ tiếc là không thể tìm thấy chúng ta của năm cũ. Sau này, chúng ta cũng không thể gần nhau như những ngày tháng đã từng.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên làm đứt mạch suy tư trong tôi.


“Vậy hả mẹ.”

“Con giúp mẹ mua ít nguyên liệu cho món bò bít tết nhé.”


Tôi bước xuống giường, đi bộ tới siêu thị mini. Anh trai cũng thật là, yêu nhau bao nhiêu năm trời vậy mà đến hôm nay mới dẫn An Bình về. Nghe đâu họ về nước lâu rồi, đang đầu quân cho một công ty bất động sản. Hiếm có mối tình học trò nào vượt qua cả thời gian và không gian để bên nhau trọn vẹn như anh trai tôi với An Bình. Nhiều lúc tôi ngưỡng mộ họ thật nhiều, cùng học, cùng vào đời lại cùng làm chung một công ty. Tôi mong là họ sẽ nắm chặt tay nhau đi đến cuối đời.

Trong bữa cơm tối đó, họ tính tới chuyện hôn nhân. Tôi xen vào một câu. “Cưới chi sớm vậy?”


“Sợ anh tớ thay lòng đổi dạ à?”

“Anh cậu hiền như cục đất ấy, không dám làm thế đâu.”


“Nói đúng ra thì anh chỉ sinh trước em có năm phút. Xét về tuổi tác thì anh với em bằng tuổi nhau, em không gọi An Bình là chị cũng chẳng có gì sai.”

“Nhưng xét theo vai vế trong gia đình thì An Bình là chị dâu của em. Có em chồng nào lại gọi chị dâu mình bằng tớ-cậu đâu chứ.”


Thực chất là anh trai tôi không bao giờ lớn tiếng với An Bình dù trong bất kỳ tình huống nào đi chăng nữa.

“Chưa chi đã sợ vợ.”


Sau khi xếp chén bát lên kệ, tôi dẫn An Bình đi dạo quanh đây.

Buổi tối bình yên như trong một bức họa.


“Phải.”

“Từ dạo đó đến nay cậu không gặp lại cậu ấy nữa à?”


“Thế thì tốt quá rồi, chúc mừng cậu.”

“Chúc mừng gì chứ?”

“Thì… sắp được gặp lại người mà cậu ngày đêm mong nhớ, sắp được nghe anh chàng tỏ tình.”

“Cậu nói linh tinh gì vậy?” Tôi nhăn nhó, không hiểu sao hai tai mình nóng ran. Thật tâm trong lòng tôi cũng mong như thế.

“Cậu đừng dối lòng nữa, trong bụng cậu nghĩ gì tớ còn không biết sao.” An Bình đẩy vai tôi.

“Thời gian bảy năm có biết bao đổi thay, tớ không chắc cậu ấy còn nhớ tớ hay không.”

“Tình cảm suốt từ thuở bé, không dễ gì nhạt phai.”

Tôi khoác vai An Bình. “Cậu với anh tớ làm sao mà duy trì tình yêu bền vững đến tận ngày hôm nay. Có bí quyết gì hả?”

“Không có đâu. Bọn tớ chia sẻ, thông cảm cho nhau. Những lúc cãi vã thì mỗi người nhường một bước và điều quan trọng là phải tin tưởng lẫn nhau.”

“Chẳng lẽ suốt thời gian qua hai người không có thăng trầm khó khăn gì sao?”

“Ai nói không chứ. Khi nào rảnh tớ sẽ kể cho cậu nghe. Bây giờ nghĩ lại không thể tin được là giữa tớ và anh Vũ lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy, cứ tưởng là bỏ cuộc rồi nhưng lần nào anh ấy cũng động viên tớ. Mà đang nói chuyện cậu sao lại lảng sang chuyện của tớ thế.”

Phớt lờ sự cằn nhằn của An Bình, tôi tư lự. “Tuổi trẻ ai cũng có những phút cuồng loạn cùng người mình thương trải qua một thanh xuân đậm sâu. Nhưng nếu một cuộc tình quá sâu đậm sẽ mang lại một kết thúc buồn.”

“Ở mức độ vừa đủ là được. Vừa đủ để cần nhau.”

Tôi-của-bây-giờ vẫn nhớ rõ dáng vẻ của cậu-năm-đó. Hoá ra trong kí ức nguyên vẹn này tôi vẫn luôn xem cậu là một người đặc biệt. Chỉ cần cậu sống vui vẻ, an yên thì tất thảy những cái quay lưng năm ấy đối với tôi không còn quan trọng nữa.

Ba ngày sau, anh trai và An Bình lên thành phố, tiếp tục công việc dở dang. Lễ đính hôn của họ sẽ diễn ra vào cuối năm nay. Trước lúc lên tàu, An Bình nói với tôi. “Dù kết quả có thể nào thì cậu cũng không được khóc đâu đấy.”

This is an ad

Phát hiện chặn quảng cáo!

Chúng tôi phát hiện bạn đang sử dụng chương trình chặn quảng cáo. Doanh thu chủ yếu của chúng tôi đến từ nguồn quảng cáo này, vui lòng tắt chương trình chặn quảng cáo để tiếp tục sử dụng trang web.

Cám ơn bạn đã hỗ trợ chúng tôi duy trì và phát triển trang web này.

Tôi Đã Tắt Chặn Quảng Cáo