Chương 3: Anh trai

Cậu lái xe đến chỗ trong địa chỉ mà thám tử đưa cho. Khi gần đến nơi, cậu đi bộ xung quanh tìm kiếm , xe đành đậu tạm ở ngoài đường vì đường xá nơi đây vô cùng hẻo lánh và quá hẹp để xe cậu có thể chạy vào.

Đi được một đoạn thì cậu thấy có đám trẻ đang vây xung quanh một người ăn xin, quần áo rách rưới. Bọn trẻ đánh đấm, chửi người kia là kẻ ngốc, ngu xi, tên ăn mày đần độn,... Cậu không thể chịu nổi cảnh này liền chạy đến ngăn cản bọn trẻ làm loạn rồi đuổi chúng đi. Sau đó cậu mới chú ý người bị đám trẻ ăn hiếp , đang nằm co ro trên mặt đất.

Trang Dụ đỡ anh đứng dậy , phủi phủi bụi trên người anh , quan tâm hỏi :

"Để tôi đỡ anh dậy , anh có bị làm sao không ? Bọn nhỏ này thật là quá đáng mà. "

Nghe cậu hỏi , anh mới ngước đầu lên nhìn cậu. Lúc này cậu mới thật sự thấy rõ diện mạo của người mà mình giúp đỡ. Cậu đứng bất động trong giây lát rồi chợt bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ miên man khi nghe giọng nói của anh :

"Cám ơn , em không sao ... em bị như vậy hoài ấy mà. A ..."

Tuy vẻ ngoài có nhem nhuốc nhưng cậu vẫn nhận ra, người này còn ai ngoài anh trai của mình nữa, cậu ôm chầm lấy anh, không kìm nổi xúc động mà rơi lệ . Cậu không thể tin được cũng cùng là con trai của mẹ , mang gương mặt giống nhau như đúc nhưng sao số phận lại khác nhau đến vậy?

Ôm một lúc, anh đẩy cậu ra, cười hì hì, trên mặt nước mắt nước mũi tèm lem cùng với những vết thương do đám nhóc để lại. Anh ngây ngốc nói:

"Anh đừng ôm em ... Em bẩn lắm ... Anh giống em quá đi hà. Anh là người bước ra từ trong gương của em hả ? Nhưng ... anh trông sạch sẽ, đẹp trai hơn em nhiều vậy ? "

Nghe anh nói vậy làm trái tim cậu càng thêm đau nhói, đau đến mức không thở nổi, có cảm giác như có ai đang bóp nát trái tim mình vậy. Cậu thật sự không có cách nào để trả lời những câu hỏi này của anh. Cậu cứ vậy mà khóc , nước mắt chảy càng ngày càng nhiều. Anh thấy vậy hoảng loạn lấy tay phủi phủi vào áo cho sạch rồi giơ lên lau nước mắt cho cậu. Vừa lau anh vừa thủ thỉ an ủi cậu:

"Anh trai ngoan đừng khóc, khóc ... xấu xấu lắm, xấu như em nè. Hi hi! "

"Em không khóc nữa. Em là Trang Dụ, em trai của anh thì đương nhiên giống anh rồi. Em phải tìm rất lâu mới tìm được anh đó. Anh có muốn sống cùng em không? Em sẽ chăm sóc anh, không để anh chịu đói chịu rét nữa, anh có chịu không? "

Trang Bảo không một chút nào phòng bị, tin tưởng vào cậu tuyệt đối nên vui vẻ gật đầu, miệng tíu ta tíu tít:

Trang Dụ cười cười, nói thật chậm tên anh để anh nhớ:

"Anh tên là Trang Bảo, Trang Bảo ... Anh nhất định phải nhớ tên của mình nha. '

"Ưm ... Anh tên Trang Bảo, anh trai tiểu Dụ. Sau này Bảo Bảo sẽ bảo vệ em trai. "

Anh cực kì nghiêm túc, vỗ vỗ ngực mình cam đoan những lời vừa nói với cậu. Nói vừa dứt câu, bụng anh lại phát ra tiếng kháng nghị " ột ... ột ... ột ... rột ... rột ... "làm anh xấu hổ, ngượng đến đỏ mặt.

"Anh đói rồi thì nói với em một tiếng, em đưa anh đi ăn. Anh thích ăn gì, em cho anh ăn thỏa thích luôn. "

Anh xoa xoa bụng, gãi gãi đầu lên tiếng : " Anh ... anh muốn ăn .. thịt gà ... nếu không được ... thì thôi vậy. Em mua gì thì anh ăn cái đó. "

Cậu dắt anh đi ra xe, sau đó cậu chở anh đến shop mua quần áo, giày dép cùng một chút vật dụng sinh hoạt linh tinh, tắm rửa thay đồ cho anh sạch sẽ rồi mới dắt anh vào quán gà nướng đánh chén một bữa no nê.

Cầm đùi gà thơm phưng phức trong tay, Trang Bảo vui vẻ nhảy tưng tưng, xúc động há miệng cắn một miếng thật to. Anh vừa ăn vừa cười khúc khích còn đúc cho Trang Dụ ăn nữa. Đã lên chức anh rồi nên phải ra dáng một chút a.

Hạnh phúc đôi khi đơn giản đến bất ngờ, chỉ khi ta nhận ra rồi ta mới thấy thỏa mãn với những hạnh phúc ấy cùng người mình yêu thương.

This is an ad

Phát hiện chặn quảng cáo!

Chúng tôi phát hiện bạn đang sử dụng chương trình chặn quảng cáo. Doanh thu chủ yếu của chúng tôi đến từ nguồn quảng cáo này, vui lòng tắt chương trình chặn quảng cáo để tiếp tục sử dụng trang web.

Cám ơn bạn đã hỗ trợ chúng tôi duy trì và phát triển trang web này.

Tôi Đã Tắt Chặn Quảng Cáo